“Chuyện chưa giải quyết xong mà cô đã đòi ứng tiền hay sao?” Trịnh Hy Tắc nhíu mày, mắt nhìn người phục vụ đang bê khay đồ uống ra.
Lương Duyệt là người nhạy cảm, cô ngừng lời và đứng dậy, cúi người bê cốc cà phê đặt trước mặt Trịnh Hy Tắc. Anh nhìn nghiêng, thấy động tác của cô rất thành thục, thậm chí còn đúng kiểu và lịch sự hơn cả nhân viên phục vụ. “Trước đây cô làm gì?” Nhìn thấy vẻ mặt tỏ vẻ không hiểu của cô, ** bổ sung: “Trước khi vào làm ở Nghiêm Quy ấy”. Lương Duyệt đáp rất thành thật: “Từng làm nhân viên tiếp thị, hồi ở quê thì từng làm quản lý khách sạn”. “Trông cô hoàn toàn không có vẻ như vây, ngoại trừ động tác chuẩn hơn người phục vụ kia. Cá tính của cô không giống với những người phục vụ chuyên nghiệp.” Anh chỉ vào cốc cà phê, nói với vẻ đang suy nghĩ điều gì đó. Thì ra cô ấy đã từng làm nhiều nghề như vậy, thế mà vẫn thi đỗ và làm việc ở văn phòng luật sư. Không biết đây là sự nhạo báng cho sự xuống dốc của ngành tư pháp hay là do sự tài giỏi của cô? Cô nói với vẻ chân thành: “Thực ra tôi cũng có thể được xem làm có tài diễn kịch trước mặt những người lạ, còn với những người thân quen thì tôi lại rất dễ bộc lộ sự khờ khạo của mình”. Anh khẽ cười thay cho một lời tán đồng, đúng vậy, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, anh không hề nghĩ rằng một luật sư lại có thể ngốc nghếch đến thế. Ngốc tời mức hết thuốc chữa. “Nói đi, cô muốn tôi phải làm gì?” Anh nhấc cốc cà phê lên, uống một ngụm lớn. Vị đắng của nó khiến anh có cảm giác như vừa thấy lại thứ gì đó khá lâu không gặp, vì thế thái độ của anh bỗng trở nên mềm mỏng hơn hẳn. “Có điều, phải nói trước tôi không phải là thần tiên, bây giờ đến bản thân mình, tôi cũng còn không cứu nổi. Có thể giúp được cô đến đâu, tôi cũng chưa rõ.” Lương Duyệt cười miễn cưỡng, đáp: “Vâng, đúng vậy. Tôi hy vọng Tổng Giám đốc Trịnh có thể làm trung gian hòa giải giúp chúng tôi”. Tiếp đó, cô đem toàn bộ chuyện xảy ra trong những ngày gần đây kể cho anh nghe từ đầu chí cuối. Chỉ riêng chi tiết chia tay với Chung Lỗi là cô không nhắc đến, bởi đó là chuyện riêng, hơn nữa có nói ra cũng chẳng có ích lợi gì. Nói với một người đàn ông về chuyện mình không muốn chia tay với người yêu, tuy không làm tổn thương tới lòng tự trọng của anh ta, nhưng chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng tới hình ảnh thông minh giỏi giang của bản thân mà cô phải mất rất nhiều thời gian và công sức mới xây dựng được – tuy cái hình ảnh đó trước mặt Trịnh Hy Tắc giờ đây hầu như chẳng còn được gì. Anh cười. “Cô tìm tôi chính là vì việc này? Như vậy có nghĩa là chỗ các cô đã quyết định từ bỏ vụ kiện à?” “Vâng, đành phải bỏ thôi. Chỉ cần đối phương dừng tay thì chúng tôi không truy cứu nữa, kể cả Lăng Tử cũng vậy. Cho dù anh ta có ra nước ngoài hay bị bắt lại thì cũng không liên quan gì tới chúng tôi.” Lương Duyệt gật đầu một cách trịnh trọng. “Quả nhiên cô không hề ngốc, cô đã nhanh chóng học được thứ cơ bản nhất mà một luật sư cần phải biết. Rất tốt, tôi nghĩ tôi có thể yên tâm giao việc cho cô rồi.” Anh chậm rãi nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, nhưng nụ cười lại rất lạnh lùng. “Đúng vây, anh nói rất đúng. Tôi không muốn mất người thân, không muốn mất Trung Thiên, lại càng không muốn chỉ vì mười mấy con người mà hủy hoại tương lai của mình.” Lương Duyệt cảm thấy giọng nói của mình có gì đó rất khó tả, giống hệt giọng điệu của những người luôn cho rằng mình là kẻ thức thời. Trịnh Hy Tắc lấy ra một điếu thuốc khác, ngả người vào thành ghế và quan sát Lương Duyệt rất kỹ với một ánh mắt rất kỳ lạ. Lương Duyệt không ngẩng đầu lên, những lời nói hạ thấp nhân phẩm của bản thân như vừa rồi là giới hạn cuối cùng của cô, nếu bắt cô phải dùng ánh mắt để lấy lòng anh ta nữa thì sợ rằng còn khó hơn lên trời. Đột nhiên, Trịnh Hy Tắc vươn người về phía trước, dụi điếu thuốc vào gạt tàn và nói: “Được rồi, mếu mọi chuyện đúng như lời cô nói, cô đã diễn rất tốt trước mặt một người lạ, vậy chúng ta hãy bắt tay nhau cùng diễn một vở kịch khác có được không?”. Lương Duyệt ngạc nhiên ngẩng mặt lên nhìn anh, tuy có chút gì đó xa lạ, nhưng rõ ràng sự khao khát trong ánh mắt của Trịnh Hy Tắc vẫn rất rõ ràng. Chỉ có điều, sự khao khát ấy là với quyền lực mà thôi... “Ví dụ?”, cô khẽ hỏi. “Ví dụ, tôi giúp cô giải quyết tất cả những vấn đề hiện nay, còn cô thì hãy tìm cách tuyên truyền, tạo thế lực cho tôi bằng chính chuyện này, cô hãy khuếch trương tầm ảnh hưởng của tôi trước các phương tiện thông tin đại chúng, buộc các cổ đông khác của Trung Thiên đồng ý ký vào đơn đề nghị chuyển giao quyền quản lý cho tôi. Sau đó, tôi sẽ tiếp tục dùng quan hệ của tôi, giúp cô đặt chân vào giới thượng lưu. Thắng được vụ kiện của Trung Thiên, danh tiếng của cô chắc chắn sẽ tăng lên mấy chục lần.” Những lời nói này của Trịnh Hy Tắc khiến cho Lương Duyệt ngây người ra, trong đầu cô hiện lên quá trình diễn ra toàn bộ sự việc. Một kế hoạch tuyệt vời, một sự kết hợp mà cả hai bên đều có lợi. Dường như không thể có sự phối hợp nào hoàn hảo đến thế. Hơn nữa, tất cả những khó khăn hiện tại xem ra đều sẽ trở thành động lực đưa đến thành công. Họ cùng nhau bàn bạc, sắp xếp và tính toán hết lần này đến lần khác, Lương Duyệt không thể không thừa nhận rằng Trịnh Hy Tắc là một chiến lược gia bẩm sinh. Mọi tính toán của anh đều nằm trong tầm kiểm soát và rất hoàn hảo, thậm chí cô không thể tìm ra được kẽ hở nào trong đó, nếu có thì đó chính là... “Tất nhiên, nếu như Luật sư Lương đã có người yêu, thì vở kịch này không thể tiếp tục được”, anh cười và bổ sung. Nếu được, thì Lương Duyệt hy vọng có thể vùi mặt vào trong cốc cà phê để coi như không biết chuyện gì, không nghe thấy gì, nhưng đáng tiêc là không được. Cô không phải là cô bé Lọ Lem. Cô lờ mờ thấy có điều gì đó không bình thường, bèn ngẩng đầu lên và hỏi: “Kết cục của vở kich này là gì?” “Có hai khả năng. Nếu chúng ta là thiên tài thì cả hai vợ chồng, mỗi người đều thành công trong sự nghiệp của mình, nếu chúng ta là những kẻ dại dột thì sau đó sẽ đều thân bại danh liệt.” Trịnh Hy Tắc châm một điếu thuốc khác, nói một cách rất nhẹ nhõm. Mỗ người đều sẽ thành công trong sự nghiệp của mình. Hai chữ “mỗi người” được dùng một cách tuyệt vời làm sao. Lương Duyệt im lặng một lúc rồi nói: “Nhưng tôi đã có bạn trai”. “Tôi biết.” Trịnh Hy Tắc vẫn nói với giọng thản nhiên. “Ngoài ra, tôi không yêu anh.” Lương Duyệt nhìn trước nhìn sau, khi không thấy ai, cô mới dám thốt ra câu này. Trịnh Hy Tắc mỉm cười. “Tôi cũng biết, nhưng những cuộc hôn nhân có thể đi đến cùng đều không có tình yêu. Vì tình yêu rốt cục cũng sẽ tan biến thôi mà.” Lương Duyệt lại nói: “Tôi chỉ có thể làm tốt vai trò cố vấn của Trung Thiên, còn lại những thứ khác thì e rằng rất khó”. “Được” “Tôi không muốn làm những việc trái với đạo đức và trái với luân thường đạo lý.” “Được” “Ngoài ra, Tổng Giám đốc Trịnh phải nâng đỡ cho Ngiêm Quy.” “Được” “Còn nữa, bố mẹ tôi...” “Được” “Còn nữa...” Cô ngừng nói trong giây lát, hai mắt nhắm lại. Nếu Chung Lỗi biết rằng cô đang cầu khẩn người đàn ông khác để đổi lại sự an toàn cho anh, chắc chắn anh sẽ rất thất vọng. Cô gái Lọ Lem thánh thiện trong mắt anh đang thỏa thuận một cuộc trao đổi với một người đàn ông khác và một điều kiện trong đó chính là giấc mộng được đi đôi giầy thủy tinh kia Lần này thì Trịnh Hy Tắc không trả lời, Lương Duyệt nhìn lớp bọt trong cốc cà phê và càng cảm thấy lòng buồn hơn. Nói cho cùng thì nếu làm như vậy, quyền lợi của hai bên là ngang nhau, nhưng những điều kiện mà cô đưa ra có phần hơi buồn cười và chặt chẽ, có ai lại đi đòi chồng tương lai bảo vệ cho người yêu cũ của mình bao giờ? Đúng là một điều kiện vô liêm sỉ chưa từng thấy. Huống chi, cô và anh chỉ là đối tác của nhau, chứ đâu phải là vợ chồng thật. Lương Duyệt bỗng cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo, cô đưa tay kéo vạt áo rồi đứng phắt dậy. Thấy Trịnh Hy Tắc ngẩng đầu lên nhìn, cô vội nói: “Xin lỗi Tổng Giám đốc Trịnh, tôi đã mang phiền phức đến cho anh. Những việc kia tôi tự giải quyết vậy!” Anh nói: “Cô ngồi xuống đi!” Lương Duyệt không muốn nghe theo mệnh lệnh ấy. Cô nói: “Đã làm mất thời gin của anh, thành thực xin lỗi, tôi sẽ mời anh ăn cơm”. Trịnh Hy Tắc giận dữ nhìn cô giơ tay vẫy người phục vụ mang thực đơn đến. Anh nhắc lại với giọng nhấn mạnh hơn hẳn: “Ngồi xuống đi!” Cô ngẩn người, chiếc túi xách trên tay nặng nề rơi xuống ghế, nhưng cô vẫn không ngồi xuống. Một hồi lâu sau, cô mới nói bằng một giọng khản đặc: “Có lẽ Tổng Giám đốc Trịnh sẽ coi thường những yêu càu vừa rồi của tôi và nghĩ rằng tôi là một kẻ rất tham lam. Nhưng dù có bán mình thì cũng phải bán với giá hời nhất, đúng không? Huống chi tôi đã làm việc trong lĩnh vực đầu tư không ít năm, vì vậy chẳng có lý do gì để tôi phải thực hiện một cuộc mua bán lỗ vốn. Những thứ mà tôi mang ra trao đổi là những thứ quý giá nhất đối với tôi, chỉ có điều sức mạnh của tôi quá nhỏ bé, nên việc bảo vệ chúng thực sự quá đỗi nhọc nhằn, tôi chỉ muốn mượn một cây cổ thụ để núp đằng sau mà thôi. Suy cho cùng thì anh chắc cũng chẳng đến nỗi lỗ vốn đâu.” Trịnh Hy Tắc ngồi đối diện với cô rất lâu và chăm chú lắng nghe tất cả những lời cô nói, sau đó mới đứng dậy, chìa tay qua bàn. Lòng bàn tay phải của anh rộng và to, những đường vân trên đó rất phức tạp, móng tay cũng được cắt tỉa rất công phu, chiếc áo sơ mi lại càng khiến cho động tác của anh trở nên lịch lãm. Cô cảm thấy lòng minh xao động khi nghe anh nói: “Tôi chấp nhận, thưa bà Trịnh”. Bàn tay cô run run. Cô có vẻ do dự nên vừa chìa tay ra thì định rút về, nhưng bàn tay anh đã kịp thời giữ lài và nắm chặt nó. “Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ và tốt đẹp, nếu không thấy vừa lòng thì hủy bỏ giao ước vẫn còn kịp”, anh nói. Lương Duyệt gật đầu như một cái máy, thực ra cô biết rất rõ, đến lúc ấy, dù muốn hủy bỏ giao ước cũng không kịp nữa. Nhưng, còn có cách nào khác? Vì, ngày nay, không còn có những cô gái Lọ Lem nữa. (Hết chương 26) |
Tình yêu và sự biến mất bất ngờ Tâm trạng của Lương Duyệt thời gian gần đây không tốt, làm việc gì cô cũng không tập trung và rất hay quên. Hàn Ly chỉ lặng lẽ quan sát mà không nói gì, mãi tới mấy ngày gần đây, lấy lý do là giải quyết kỳ nghỉ phép năm, anh đã cho cô về nhà nghỉ mười ngày. Mười ngày, kể từ năm 2000 trở lại đây, chưa bao giờ cô được nhàn rỗi như vậy, hàng ngày, cô thường ngồi giải đáp về những điều vướng mắc cho một só nhóm các bà các chị ở cùng khu nhà, từ những vấn đề to tát của xã hội đến những chuyện vặt vãnh trong quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Nếu không thì cô cũng ngồi ngây người một mình trong phòng làm việc, mà mỗi lần như vậy, cô thường bất động cả mấy tiếng đồng hồ. Cô rất ít khi quan sát ban công của căn nhà đối diện, thậm chí ngay cả khi đi ngang qua bên dưới, cô cũng không ngẩng đầu lên. Phòng ngủ chính đối diện với chiếc ban công ấy tự nhiên bị bỏ trống, cô chuyển sang ngủ ở phòng khách. Chỉ đến nửa đem, cô mới rón rén đi tới khoảng không rộng rãi đó, đứng dựa vào phía sau tấm rèm của dày nặng và nhì sang cửa sổ của nhà đối diện. Ngọn đèn màu da cam âm u lúc nào cũng được bật sáng, nhưng không hề thấy Chung Lỗi đâu. Cô bieetsm với những người làm trong lĩnh vực ngan hàng như anh thì việc vắng nhà ba tháng, năm tháng là bình thường, ngưng ngọn đèn ở ngôi nhà ấy luôn lặng lẽ chiếu sáng và chưa bao giờ bị tắt đi. Lương Duyệt cầm cốc cà phê đá ngồi xuống, bắt chéo chân, nhấm nháp từng ngụm cà phê mát lạnh. Ánh trăng nhàn nhạt phía sau in bóng cô lẻ loi trên tường, gợi một nỗi buồn khó nói thành lời. Những lúc ký ức ùa vê, cảm giác trong lòng thật khó tả. Cứ cho là khi đó Lương Duyệt không cam lòng bao nhiêu đi nữa, thì sau này cô cũng chưa hề hối hận về những việc mình đã làm. Vì xét đến cùng thì đó cũng là lựa chọn của cô, chẳng thể trách cứ ai được. Nhiều người phụ nữ trong hoàn cảnh đó thì khóc lóc kêu than trời, thật nực cười. Cô không thể làm được như vậy nên đành buông xuôi. Mấy ngày nay, cô luôn có cảm giác như đang ở trên mây. Cô từng nói, hy vọng rằng lúc này hai người đàn ông ấy không ai tới làm phiền cô, nếu được thì cô sẽ lên chùa tạ ơn. Nhưng đến khi sự thực đúng như vậy thì cô lại thấy trong lòng trống trải. Thực ra, cô đã cảm thấy rất đau đầu, lúc thì nghĩ tới người này, lúc thì nghĩ tới người kia, điều ấy khiến cô bận rộn và mệt mỏi, chẳng còn nhiều thời gian để mà buồn. Bên trong con người luôn trăn trở và băn khoăn kia là một trái tim rất sợ cô đơn. Thế nhưng, cô không thể, và cũng không muốn chọn bất kỳ người nào, nên cô chỉ có thể làm quen với nỗi cô đơn đó. Cũng chính vì vậy, cô đã đi học cách nấu ăn của các bà các cô trong khu phố. Cô ra sức nhai những miếng khoai tay nhiều bột và thịt bò, rồi sau dó cố sức nuối, trong lòng dậy lên một cơn đau âm ỉ, nướt mắt lại trào ra. Muốn quên hẳn đi, quả là việc rất khó khăn. Ngay giờ phút này đây, trong đầu cô chỉ hiện lên vẻ mặt nhăn nhó của Chung Lỗi khi cứ bị ép ăn món dưa muối ngày ấy. Hai con người có thói quen khác nhau có lẽ sẽ mãi mãi không thể đi chung đường. Và, cuối cùng thì tình yêu của họ đã không thể chống chọi lại với thời gian. Thế là cô bê đĩa thức ăn vào trong bếp, hất mạnh vào thùng rác, rồi đứng lặng bên bồn nước nhìn vết dầu mỡ còn lại trên đĩa đang được dòng nước từ dưới vòi xối trôi đi. Mấy ngày tiếp đó, cô nằm ngủ li bì, thức dậy thì xem phim Hàn Quốc, hết Lãng man khắp nhà đến Tôi tên là Kim Sam Soon, xem đi xem lại mấy lần, đến nỗi mụ mị cả đầu óc. Thím Đường nhìn cô chủ vốn nổi tiếng là người nghiêm tuc mặc một bộ quần áo ở nhà, tóc buộc cao như đuôi ngựa, nằm dài trên ghế xem phim, trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Thím rón rén đi tới, hỏi với vẻ quan tâm: “Lát nữa tôi ra chợ mua đồ, hay là cô đi cùng tôi cho vui?” Lương Duyệt vội thu lại nụ cười, đặt chiếc điều khiển ti vi xuống, nói; “Thím cứ đi đi, tôi không sao đâu”. Thím Đường và thím Trần đều ở cùng với Lương Duyệt suốt năm qua, dù là ở Quang Mẫn Uyển hay ở Long Đình, Trường An. Bây giờ cô và Trịnh Hy Tắc chia tay nhau, hai người giúp việc cũng mỗi người một chủ. Thím Trần và thím Đường vốn thân thiết như hai chị em, mỗi khi rỗi rãi họ lại cùng nhau trò chuyện, bây giờ chỉ có một mình nên ai cũng trở nên ít nói hơn hẳn. Tất cả cũng do Lương Duyệt mà ra. Nhìn thím Đường ra khỏi cửa với vẻ thất vọng, Lương Duyệt co người lại trên ghế, đưa mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà, tai vẫn chăm chú nghe những lời thoại trong phim. Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ phép, tiếp sau đây cô sẽ phải tiếp tục với những công việc bề bộn, nghĩ đến đó, tự nhiên cô lại không muốn đi làm. Thật ra, sống một cách vô tư cũng chưa hẳn là một chuyện không tốt, ít nhất thì cũng không phải lo giữ gìn hình ảnh và vẻ bề ngoài nữa. Đúng lúc có cảnh Sam Sôn gây ra chuyện thì điện thoại của Lương Duyệt đổ chuông dồn dập. Có lẽ vốn luôn mong chờ một cuộc gọi nào đó nên cô luôn mang điện thoại theo phản xạ, rồi lại thất vọng hỏi: “Sao thế? Có chuyện ở văn phòng không giải quyết được à?” “Đúng vậy, mau đến đây đi!” Giọng của Hàn Ly rất lạ. “Người cho tôi nghỉ phép là anh, người bảo tôi đi làm cũng là anh, ông chủ Hàn, tôi là người cộng tác với anh chứ không phải là người làm công cho anh đâu nhé”, Lương Duyệt đùa. “Tốt nhất là cô đến ngay bây giờ đi, Trung Thiên xảy ra chuyện rồi.” Giọng nói của Hàn Ly trầm thấp, khác hẳn với vẻ ma lanh như mọi khi. Bàn tay cầm điện thoại của Lương Duyệt run run, cổ họng cô cũng khô rát. “Sao vậy?” Giọng cô rất khẽ, chỉ như cơn gió thoảng. “Có người đã lật lại chuyện Trịnh Hy Tắc và mấy ủy viên hội đồng câu kết với nhau năm 2005, họ cho rằng cách thức mà anh ta giành được quyền quản lý là vi phạm quy định. Sau khi tin tức bị lộ thì giá cổ phiếu của Trung Thiên trên sàn giao dịch đã giảm xuống rất mạnh, điều đó chứng tỏ các cổ đông phản ứng rất gay gắt. Trịnh Hy Tắc lại còn để lộ ra chuyện cô đại diện cho Nghiên Quy giúp anh ta làm những việc trái quy định. Sức ép qua lớn cho nên...sáng sớm nay, Trịnh Hy Tắc đã nộp đơn từ chức rồi.” Lương Duyệt bỗng cảm thấy mình như vừa bị rút cạn sức lực, cô không biết tiếp sau đây nên làm gì cho phải, bởi vì người đã làm anh gục ngã chính là cô. Hôm ấy, Trịnh Hy Tắc đã nói, nếu anh trắng tay, thì anh sẽ không để cô tìm thấy anh. Mấy hôm trước, anh luôn muốn cùng cô đi ngủ sớm, tuy giọng nói của anh rất thanh thản, nhưng bây giờ nghĩ lại thì mới thấy trong đó chứa đựng rất nhiều khát khao, mà chỉ những khát khao cháy bỏng mới khiến anh nói ra lời như vậy. Nhớ lại những lời nói của anh đêm ấy, Lương Duyệt chạy như bay lên gác, lục tìm trong tủ quần áo lấy chiếc chìa khóa rồi chạy xuống, trong lúc ấy, trên màn hình ti vi vẫn là bộ phim Kim Sam Soon với những câu nói kinh điển. Hãy yêu như chưa bao giờ bị tổn thương. Hãy nhảy múa như không hề có ai xem bạn múa. Hãy hát lên như khoông có ai nghe bạn hát. Hãy làm việc như không hề cần đến tiền. Hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng. Lương Duyệt chạy vội ra ngoài, một cơn gió ùa đến lùa qua áo cô, mang theo cái lạnh thấu xương. Tháng Sáu năm nay, năm 2008, Bắc Kinh vẫn đang mưa. Cô đang đắm mình trong những cơn mưa ngoài trời. Ở đầu dây bên kia vẫn vọng tới tiếng “a lô” của Hàn Ly, Lương Duyệt loạng choạng nhấc điện thoại lên, khẽ nói: “Anh hãy nói cho tôi biết, bây giờ anh ấy đang ở đâu?” Hàn Ly thở dài nói: “Bây giờ có lẽ vẫn đang ở Trung Thiên, lát nữa có thể sẽ phải họp hội đồng quản trị, nhưng Nghiêm Quy không được tham gia đâu”. Lương Duyệt lặng lẽ tắt điện thoại, chạy ra cổng, cô nhìn thấy thím Đường nhưng không nói câu nào mà lao vội ra xe rồi lái đi. Trong xe không mở điều hòa, không khí oi bức và ẩm ướt, mồ hôi toát ra đầy người, khi xe dừng ở ngã tư chờ đèn xanh, cô gọi điện cho Trịnh Hy Tắc. Tiếng chuông đổ một hồi lâu. Khi nghe tiếng “a lô” vọng lại bằng một giọng trầm và khàn, Lương Duyệt vội nói: “Em muốn gặp anh”. “Anh còn có chuyện.” Giọng nói của anh rất bình tĩnh. Nếu như lúc này chưa biết chuyện gì, nhất định cô sẽ nghĩ rằng đó là một câu trả lời rất đỗi bình thường, nhưng cô đã biết, cô đã biết rõ tất cả mọi chuyện. “Em rất muốn gặp anh, có chuyện rất cần.” Thái độ của Lương Duyệt rất kiên quyết, thậm chí đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh bằng giọng như vậy kể từ khi hai người cưới nhau. “Cứ như vậy đi, anh đi họp đây”. Không đợi Lương Duyệt đáp lại, anh tắt ngay điện thoại, đây cũng là lần đầu tiên anh làm như vậy với cô. Một cơn giận lập tức trào lên ngực, khiến mắt cô hoa lên. Bầu không khí càng trở lên ngột ngạt, cô bực dọc giơ tay nhấn còi xe liên tiếp, khiến cho người lái xe đằng trước phải quay đầu lại nhìn, và khi nhìn thấy một người phụ nữ đang trong cơn tức giận như vậy, người này lập tức lên tiếng chửi. Tiếng chửi ấy vọng qua của xe, dội vào tai Lương Duyệt, càng khiến cô thêm tức giận. Lúc ấy, Lương Duyệt gần như đã phát điên, gã đàn ông kia mà dám xuống xe gây gổ thì cô nhất định sẽ cho hắn biết tay. Đúng lúc đó, đèn xanh bật sáng, chiếc xe phía trước lao vọt lên, Lương Duyệt thấy sống mũi cay cay và chỉ chực bật khóc. Trời ạ, đã định đánh nhau một trận, thế mà cũng đâu có dễ dàng. Vốn chỉ quen với các công việc dùng đến miệng, không dùng đến tay chân nên muốn có cơ hội đánh nhau cũng thật khó. Ngón tay cô đặt trên vô lăng đã trở nên tê cứng, khi tới Trung Thiên thì chùm chìa khóa trên tay đã bị tuột mấy lần, Lương Duyệt phải mím môi lại mới giữ chặt được nó trong tay, cô quay đầu dùng chân đá cánh cửa xe vào rồi đứng dưới cầu Trung Thiên, ngẩng đầu nhìn lên. Nghe nói, khi xây dựng trụ sở, ông Trịnh đã đặt thềm đi lên với ba mươi mốt bậc, có người hỏi ông tại sao lại làm như thế, ông không trả lời. Hôm nay, khi cúi xuống nhìn, Lương Duyệt mới phát hiện ra rằng, ba mươi mốt bậc thềm ấy có những ý nghĩa riêng. Ba mươi mốt năm, từng bước, từng bước gây dựng, và thành quả cuối cùng chính là Trung Thiên. Cô đặt mạnh chân lên bậc thềm, lưng vươn thẳng, nụ cười luôn giữ trên môi. Một quá khứ từng được người ta ca ngợi, một cuộc hôn nhân từng được người ta ca ngợi, suy cho cung, tất cả cũng chỉ là hư vô. Hạnh phúc dễ dành có được thì cũng dễ dàng mất đi. Lương Duyệt ngộ ra điều đó, khi co cảm thấy mình đã sức cùng lực kiệt. Tới trước quầy tiếp tân, cô mỉm cười lịch sự rồi khẽ nói: “Tôi muốn gặp Chủ tịch Trịnh”. Cô thư ký trực ban xinh đẹp đã từng tiếp đón cô không biết bao nhiêu làn có vẻ ngạc nhiên, nói: “Thưa, Chủ tich không có ở đây”. “Anh ấy nói với tôi là anh ấy đang họp ở trên kia”, Lương Duyệt kiên nhẫn giải thích. “Ông ấy không có ở đây thật mà.” Ánh mắt cô thử ký trực ban hơi hoảng hốt, dường như đang cố che dấu điều gì đó. Lương Duyệt lấy điện thoại ra và bấm máy, nhưng điện thoại cuả Hy Tắc ngoài vùng phủ sóng. Chiếc túi xách trong tay cô rơi xuống đất, bốn bước tường xung quang căn phòng rộng lớn dội lại âm thanh đó cùng với câu nói của anh ngày trước: “Nếu có một ngày anh không còn gì nữa, anh nhất định sẽ không gặp lại em”. Suốt ba ngày, Lương Duyệt chạy đi chạy lại từ Trung Thiên đến Nghiêm Quy rồi lại từ Nghiêm Quy và Quang Mẫn Uyển, có hôm cô ngồi trên bàn đọc sach ở Quang Mẫn Uyển cả đêm, cô cứ ngồi như thế trong bóng tối, lặng lẽ mân mê những mẩu thuốc lá và cả chiếc gạt tàn mà anh để lại, chờ anh quay về. Phải chăng cô đang day dứt? Hay cô thấy không nhẫn tâm. Hay còn vì một điều gì đó sâu xa hơn thế? Cô cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, cô chỉ cần được biết anh vẫn ổn và có thể nói với anh một câu rằng: “Chúng ta bắt đầu lại đi, mọi chuyện sẽ tốt thôi mà”. Nhưng đáng tiếc, cô không có cơ hội đó, dù chỉ một câu, anh cũng không cho cô cơ hội để nói. Điện thoại của Hy Tắc vẫn luôn ngoài vùng phủ sóng, tiếng máy tút tút liên hồi. Lần đầu tiên, cô biết được sự lạnh lùng khi bị gác máy là như thế nào. Bầu nhiệt huyết đến phút cuối cùng không ngờ lại biến thành nước như vậy. Cô bỗng sực tỉnh và cuối cùng hiểu được cảm nhận của người đàn ông ở đầu dây bên kia. Cô muốn cười nhưng không sao cười được, muốn khóc cũng không thể khóc. Đêm ấy, anh không về, còn Hàn Ly và Phương Nhược Nhã thì gọi điện tới mấy lần liền. Qua Hàn Ly, cô cũng biết được rằng Hy Tắc đã bị chính sự thông minh của mình phản lại, anh những tưởng nhân cơ hội này có thển gạt bỏ được Trịnh Minh Tắc – một con người luôn mang những ý đồ xấu xa, nhưng không ngờ lại bị chính những kẻ cơ hội tiết lộ bí mật. Mà kẻ bán đứng anh chỉ có thể là một người, đó chính là Lương Duyệt. Thỏa thuận năm xua chỉ là bí mật giữa hai người, người thứ ba không thể nào biết một cách tường tận như vậy Bây giờ thì tất cả mọi người đều có thể bị lôi vào cuộc, và tình hình sẽ càng trở nên khó lường. Điều khiến Lương Duyệt cảm thấy bất lực nhất đó là, mình chính là người đã bán đứng chồng và trở thành tội nhân làm liên lụy đến cả Nghiêm Quy. Cô cứ bấm đi bấm lại số điện thoại quen thuộc, kể từ ngày kết hôn đến nay, chưa bao giờ cô gọi nhiều đến như vậy. Chỉ vì duy nhất một điều, cô muốn giải thích với anh rằng, cô không hề bán rẻ anh. Đáng tiêc, cô cũng không có được cơ hội đó. Thế là ngày thứ tư, cô lái xe về Long Đình với khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt. Hiện tại tài khoản của cô và Trịnh Hy Tắc đều bị đóng băng, chỉ còn lại duy nhất căn biệt thự ở Long Đình. Quang Mẫn Uyển là tài sản vốn có của nhà họ Trịnh, Trịnh Minh Tắc đang mong ngóng từng ngày để có thể đặt chân vào sống ở đó, anh ta nôn nóng đến mức cứ như thể đã chờ đợi điều đó quá lâu rồi. Lương Duyệt mỉm cười, đưa chùm chìa khóa trong tay cho thím Trần rồi quay lưng bước đi với vẻ không còn quan tâm đến chuyện gì nữa. Trên đời này có thứ gì đến nhanh chóng nhất? Phú quý giàu sang, tất cả đều là do trời ban. Vậy trên đời có điều gì quý nhất? Có lẽ đó chính là được ở cạnh nhau cho tới khi đầu bạc răng long, không bao giờ phải rời xa. Vì thế, tất cả những gì đang ở trước mắt cô chỉ là hư ảo, là hư ảo mà thôi. Chúng chỉ là những cảnh tượng trong một giấc mơ Nhưng đáng tiễ, có những người lại không hiểu được điều đó. Cô lái xe quay trở lại phía đong, trong những chiếc xe chạy vụt qua như nước chảy kia là những khuôn mặt ngây thơ và vui vẻ cùng những nụ cười phấn chấn. Cô nhìn tất cả những người vẫn còn đang ôm đầy hoài bão ấy với sự ngưỡng mộ, thầm chúc cho họ đạt được điều ước của mình. Trên đường quay về Long Đình ở Trường An, bầu trời vẫn rất âm u, trống ngực cô cũng đập dồn dập. Lòng cô rối bời tới mức khó chịu, thậm chí chỉ một động tác xuống xe rất nhẹ nhàng cũng làm cô phải thở dốc. Cuối cùng thì cũng tới nơi. Khi lục tìm chùm chìa khóa, tay cô cứ lập cập mãi, sau đó một hồi lâu cũng không sao tra chìa vào ổ được. Thím Đường nghe thấy tiếng lạch cạch phải chạy ra mở khóa từ bên trong, lúc ấy, cô mới thở phào, bước chân vào ngôi nhà của mình. Cô rón rén đi lên gác, tay ôm chiếc túi về phía ngực trái, không quên quay đầu lại dặn thím Đường: “Đừng đánh thức tôi, tôi muốn ngủ một lúc”. Thím Đường mở miệng định nói câu gì đó nhưng rồi lại thôi, lặng lẽ quay trở về phòng của mình. Lương Duyệt cố giữ cho đầu óc mình tỉnh táo, nên dù đôi chân vẫn loạng choạng như đang đi trên một đám mây bồng bềnh, khi đi tới cửa phòng, cô vẫn kịp đưa tay cầm nắm đấm cửa và xoay. Cô tự nhủ, chỉ cần về tới chiếc giường thì tất cả mọi thứ sẽ qua, sẽ không còn phiền não nữa. Dòng nước mắt bỗng trào ra đúng khoảnh khắc cánh cửa bật mở. (Hết chương 27) |